những kí ức tuổi thơ đáng nhớ và bài học về tình yêu thương
Chào mừng bạn đến với Tulato -Túi lan tỏa tri thức – Góp sức thành công. Thật vui khi được tiếp tục đồng hành cùng bạn trên hành trình khám phá tri thức mới.
Những câu chuyện tuổi thơ trong sách luôn là chủ đề lấy đi nước mắt và mang lại cảm xúc cao trào cho người đọc. “Cây cam ngọt của tôi” của tác giả José Mauro cũng là một cuốn sách như vậy. Tác phẩm này như một tấm vé khứ hồi trở về tuổi thơ, để ta nhớ lại những kí ức buồn vui thuở thơ bé; để thấu hiểu cho những đứa trẻ luôn khao khát được yêu thương; để không làm tổn thương những trái tim non nớt.
Có thể bạn đã ít nhất một lần thấy hoặc nghe qua về cuốn sách “Cây cam ngọt của tôi” vì độ phủ sóng của nó trên kệ các nhà sách hoặc mạng xã hội. Cuốn tiểu thuyết được xuất bản lần đầu tại quê hương tác giả vào 1968. Chỉ sau vài tháng phát hành, nó đã bán được hơn 200.000 bản và trở thành hiện tượng xuất bản ở Brazil mà hơn 50 năm qua, chưa có tác phẩm nào làm được điều này. Sách cũng được đưa vào chương trình tiểu học của Brazil, bán bản quyền cho hai mươi quốc gia và chuyển thể thành phim điện ảnh.
Sinh ra trong một gia đình nghèo ở ngoại ô Brazil, tác giả José Mauro de Vasconcelos từng phải làm đủ nghề để kiếm sống. Nhưng với tài kể chuyện thiên bẩm, trí nhớ phi thường, trí tưởng tượng tuyệt vời cùng vốn sống phong phú, José đã bắt đầu sáng tác từ năm 22 tuổi. Và tác phẩm thành công nhất của ông chính là “Cây cam ngọt của tôi”. Sau này, José còn rất thành công trong vai trò diễn viên điện ảnh, biên kịch.

“Cây cam ngọt của tôi” mang hướng tự truyện, tái hiện lại hồi ức tuổi thơ của chính tác giả với những cay đắng, ngọt bùi mà ông đã phải chịu. Cuốn sách bắt đầu với cậu bé Zezé 5 tuổi rất thông minh, hoạt bát nhưng khá già dặn trước tuổi. Sinh ra trong gia đình nghèo, mẹ làm công nhân ở nhà máy, bố thất nghiệp, nhà có 6 anh chị em nên mọi thứ càng vất vả. Cái nghèo buộc mẹ cậu phải làm ở nhà máy quần quật, mà như cậu nói: “Nhà máy là một con rồng nuốt chửng mọi người vào mỗi buổi sáng và nhả họ ra lúc tối, khi họ đã kiệt sức.” Tất cả mọi người trong nhà đều bị những gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên đôi vai khiến họ luôn rầu rĩ, không ai đủ kiên nhẫn dành thời gian và sự bao dung cho cậu. Bạn sẽ cảm nhận được sự tủi thân của Zeze khi gia đình cậu là ngôi nhà duy nhất không đón được Giáng sinh. Nhưng Zeze luôn hiểu chuyện rằng bản thân không được quyền chọn cha mẹ, cậu học cách chấp nhận nó, vui vẻ với những gì có trong hiện tại và nỗ lực cho những ước mơ của tương lai.
Sự khó khăn về vật chất không làm vơi đi sự thiện lành của Zezé 5 tuổi. Cậu bé luôn yêu chiều em trai Luis hết mực, chấp nhận nhường món đồ chơi duy nhất ở nhà để dỗ em nín khóc khi hai anh em tới muộn trong lễ phát quà Giáng Sinh. Zezé luôn biết cách quan tâm đến người khác dù không được mọi người quan tâm. Với những người không hiểu Zeze, như cha, như anh trai Totoca của cậu, hay như mấy người hàng xóm… thì cậu giống như một con quỷ nhỏ lắm mưu nhiều mẹo, luôn nghĩ ra trò phá phách khiến người ta thấy phiền. Nhưng với những người hiểu và yêu thương cậu, như cô giáo, như chị Gloría,.. Zeze là hiện thân của tình yêu thương và những điều kỳ diệu.
Ngôi nhà mà gia đình Zeze mới chuyển đến có một khu vườn phía sau rất đẹp. Zezé cô đơn đã tìm được người bạn thân của mình là cây cam ngọt, cậu gọi nó là Pinkie. Với Zeze, cây cam là người luôn lắng nghe, thấy hiểu, chẳng la mắng, cắt lời hay cười cợt cậu. Cây cam trò chuyện, chia sẻ với cậu mọi thứ trên đời và đem lại cảm giác gần gũi, thân thiết như người thật. Rồi đến một ngày, một người bạn thật sự, bằng xương bằng thịt cũng xuất hiện trong cuộc đời Zeze. Đó là người đàn ông Bồ Đào Nha, ông đã cho cậu bé cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp giữa người với người mà bấy lâu nay Zezé chưa từng cảm nhận được. Khi ông Bồ xuất hiện, thế giới của Zezé đã thực sự ngập tràn niềm vui và trên hết là sự yêu thương. Ông ấy luôn lắng nghe, trò chuyện, dạy dỗ khiến cho trái tim bé nhỏ của Zeze phải cởi lớp vỏ vô tư, mạnh mẽ để bộc lộ sự yếu đuối và khao khát tình yêu thương.
Nhưng, những điều kỳ diệu mà lại ngọt ngào thường không tồn tại lâu….

Ngay từ chương 3 trở đi, chúng ta có thể thấy sự thiếu thốn vật chất đã khiến cho một đứa trẻ mới 5 tuổi như Zeze phải lớn nhanh như thế nào. Trái ngược với người bạn Pinkie, ông Bồ, cô giáo – những người giúp cậu cảm nhận được thế nào là tình yêu thương – gia đình lại luôn thờ ơ, có những lời nói nặng nề và thường xuyên nhất là những trận đòn roi với cậu.
Zeze đã trải qua 2 trận đòn nhớ đời khiến cậu trở thành một người trầm tính hơn không còn mơ mộng về những người bạn tưởng tượng nữa. Cậu bị tổn thương tâm lý nặng và đã có lúc phải thốt lên: “Ước gì con không được sinh ra trên đời này.” Cùng cực lên đến đỉnh điểm khi Zezé đã nghĩ đến việc tự kết thúc cuộc đời mình để chấm dứt tháng ngày bị đòn liên miên. Không những thế, Zeze biết được tin cây cam của cậu sẽ bị chặt để quy hoạch lại đất. Sau đó là sự qua đời của ông bác Bồ Đào Nha. Những thông tin xấu đó cùng với dư chấn của lần bị thương trước đó khiến cậu đổ bệnh nặng, những người bạn thân nhất cũng theo cách tiêu cực nhất rời bỏ cậu.
“Cây cam ngọt của tôi” thực sự là một câu chuyện khiến trái tim ta phải thổn thức. Nếu như bạn hạnh phúc khi cảm nhận được những tâm hồn cao đẹp của các nhân vật thì chắc chắn cũng không khỏi xót xa vì thương cảm cho chú bé Zezé với một tuổi thơ nhiều rạn vỡ, buồn tủi. Chúng ta đánh mất đứa trẻ nội tâm, bỏ mặc nó cho những tổn thương còn chưa khép tồn tại trong một thân xác đang hằng ngày chiến đấu, tiếp xúc với những va chạm cuộc sống. Zezé cũng như chúng ta. Cậu quên đi sự ngây thơ và điều kỳ diệu của trí tưởng tượng để nhìn vào hiện thực. Vậy bạn có thắc mắc Zeze đã làm gì để vượt qua tổn thương tâm lý này?
Ở những chương cuối, chắc chắn các bạn sẽ mỉm cười nhẹ nhõm và cảm thấy yêu thương sự sống từ trong sâu thẳm tim mình. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua nếu chúng ta trao đủ yêu thương tới những cần nó. Zezé bất hạnh trong gia đình cuối cùng cũng đã gom góp được yêu thương từ những người xung quanh.

“Cây cam ngọt của tôi” như “Một cách nhìn cuộc sống gần như hoàn chỉnh từ con mắt trẻ thơ… có sức mạnh sưởi ấm và làm tan nát cõi lòng, dù người đọc ở lứa tuổi nào.” – theo đánh giá từ tờ The National Mỹ. Cuốn sách giúp chúng ta hồi tưởng những kỉ niệm tuổi thơ vui vẻ và ngọt ngào nhưng vô cùng hấp dẫn. Những chuyến phiêu lưu trong tưởng tượng là những kí ức mà ai cũng muốn nhớ về. Bên cạnh đó, cuốn sách còn nhắc nhở người lớn những bài học về cách đối xử với con trẻ. Tuy nhỏ tuổi nhưng các em là những tâm hồn rất nhạy cảm, đòn roi chưa bao giờ là cách giao tiếp hiệu quả với những đứa trẻ tội nghiệp ấy. Hãy dạy dỗ chúng bằng tình yêu thương.
Dù là người lớn hay vẫn còn bé dại, hãy một lần đọc cuốn sách “Cây cam ngọt của tôi”. Đọc cuốn sách để biết rằng mỗi người chúng ta đều là một món quà, như người bạn tốt của Zeze từng khuyên nhủ: “Ai đã ở trên đời, thì người đó xứng đáng được sinh ra, con ạ”.
Cảm ơn bạn đã dành thời gian lắng nghe review cuốn sách “Cây cam ngọt của tôi” từ Tulato. Nếu yêu thích những nội dung chúng mình chia sẻ, hãy nhấn like, subscribe để có thể đón xem những video sớm nhất nhé! Tạm biệt và hẹn gặp lại…
